Dụ em giáo viên bú cặc rùi đè ra phang tê cặc, sau những chặng đường dài hai đứa đã đi trên… Có những tin tưởng đã thành hình. Có những mong chờ tưởng đã đến hồi kết… Để rồi cuối cùng… cuối cùng… Mà cũng đúng thôi. Nếu tôi là em, tôi cũng muốn xóa nó đi… Cây Hồng Lĩnh chẳng bao giờ hết. Nước sông Lam chẳng bao giờ cạn. Còn tình hai đứa chúng tôi… liệu sẽ về đâu… Đành là vậy. Có lẽ tôi với em có duyên không nợ. Chuyện tôi đã làm là chuyện tôi không thể không làm. Dẫu muốn giải thích, Dụ em giáo viên bú cặc rùi đè ra phang cạn tinh trùng tôi cũng chẳng biết nói sao cho em hiểu. Và… thật ra tôi